WELCOME
      TO
    PHATDIEMHOUSE
NICE TO MEET YOU.
                              
Our group have 6 people. We live, work and study at Phat Diem Bishop's house
Welcome everybody - who was, is and will visit our blog.
Thank you so much.

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

Suy Niệm Chúa Nhật XXXIII

Lạy chúa Giêsu Thánh Thể, một năm phụng vụ nữa sắp trôi qua, chúng con họp nhau đây trước Thánh Thể Chúa để cảm tạ, chúc tụng, ngợi khen Chúa, vì Chúa đã ban cho chúng con bao nhiêu hồng ân trong năm phụng vụ vừa qua; và nhất là nhìn lại bản thân chúng con sau một năm phụng vụ vừa qua.

Lạy Chúa Giêsu, bài Tin Mừng hôm nay nói về việc ông chủ đến để lấy lại những nén bạc mà ông đã trao cho các đầy tớ mình. Chúa muốn nói với chúng con rồi sẽ cũng sẽ tới ngày Chúa cũng sẽ đến và lấy lại những gì Chúa đã trao cho chúng con.

Lạy Chúa, những nén bạc đó là những nén bạc tri thức, hiểu biết, sức khỏe và nhiều những nén bạc khác nữa… nhưng quan trọng hơn hết đó là nén bạc được làm ngôn sứ, tư tế của Chúa.

Vậy mà, lạy Chúa với những nén bạc ấy chúng con đã làm đươc gì để sinh hoa lợi? Giờ đây nếu Chúa đến và gọi chúng con tính toán sổ sách thì sao đây? Chúng con biết lấy gì ra để mà trả cho Chúa?

Lạy Chúa, chúng con chẳng làm được gì cả, chúng con yếu đuối quá; chúng con không đủ can đảm để mang những nén bạc Chúa đã trao ra làm lợi, chúng con sợ làm mất đi nén bạc ấy, chúng con sợ khi bước vào cuộc đời đầy gian nan thử thách, như: “chiên con đi vào giữa đàn sói”.

Chúng con chỉ còn biết trông cậy vào một Đấng duy nhất, một chỗ dựa vững chắc nhất đó chính là Chúa. Chỉ có ở nơi Chúa, chúng con mới được bình an, hạnh phúc. Chỉ có ở nơi Chúa chúng con mới có được sự can đảm; chỉ có ở nơi Chúa chúng con mới có được sức mạnh Chúa Thánh Thần để chiến đấu với ba thù: ma quỷ, thế gian, ác thịt để làm sinh lợi những nén bạc và sau cùng được hưởng sự vui mừng vĩnh cửu của Chúa. Amen.






CN XXV TN
Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, chúng con tụ họp nhau đây để dâng lên Chúa lời chúc tụng, cảm tạ, ngợi khen Chúa, vì tình yêu thương mà Chúa đã ở lại với chúng con trong bí tích Thánh Thể. Chúa luôn mời gọi chúng con đến với Chúa, để hưởng nếm tình thương của Chúa, để được Chúa nuôi dưỡng linh hồn chúng con bằng Lời Chúa và bằng Mình Máu Thánh Chúa.
Dụ ngôn trong bài Tin Mừng hôm nay, kể về một ngày làm việc của ông chủ vườn nho, và những người thợ làm vườn nho. Có những người được thuê làm từ sáng sớm và có những người tới chiều muộn mới được thuê làm. Những người này không phải do lười biếng mà là do không có ai thuê họ, họ bị bỏ rơi.
Lạy Chúa, những người đi làm từ sáng sớm là những người đã biết Chúa, đi theo Chúa, mang danh Chúa từ lâu và Chúa đã trả công xứng đáng cho họ; còn những người đi làm lúc chiều muộn là những người tội lỗi, sống xa Chúa, gặp Chúa muộn hơn, và khi gặp được Chúa rồi thì họ dành hết tâm tình mà đi theo Chúa, phục vụ Chúa, nên họ cũng được Chúa trả công xứng đáng.
Lạy Chúa, tình thương của Chúa thật là cao cả! Vì yêu thương chúng con nên đến trước ngày chịu nạn, Chúa đã lập bí tích Thánh Thể để ở lại với chúng con. Đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, bị treo trên thập giá mà Chúa vẫn xin cùng Chúa Cha tha tội cho chúng con. Cũng vì yêu thương mà Chúa đã tha tội cho người trộm lành, và đã cho anh ta về thiên đàng, vì kẻ trộm đã biết ăn năn tội mình. Xin Chúa dạy chúng con biết ăn năn tội lỗi mình để được Chúa tha thứ.
Lạy Chúa, Chúa yêu thương những người thuộc về Chúa và Chúa yêu thương họ đến cùng, cho đến lúc chết Chúa vẫn yêu thương, bằng cách Chúa giang đôi tay trên thập giá đón chờ những ai ăn năn trở lại, chạy đến với Chúa ngả vào lòng Chúa xót thương, để được Chúa ôm vào lòng và tha thứ. Xin Chúa cho chúng con biết can đảm từ bỏ tội lỗi để chạy đến với tình thương của Chúa.
Lạy Chúa, chúng con đã được Chúa đụng chạm tới tâm hồn chúng con, sưởi ấm và biến đổi tâm hồn chúng con bằng tình yêu của Chúa, thì đến lượt chúng con, chúng con cũng phải biết đáp trả bằng tình yêu thương. Nhờ đó, chúng con được biết Thiên Chúa là tình yêu, như thánh Gioan nói: “Tất cả mọi người có lòng yêu mến, đều xuất phát từ Thiên Chúa và nhận biết Người.” Amen!

Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011

ĐÁNH BẠI CÁM DỖ

Luôn luôn có một đường thoát.
Có thể đôi lúc bạn cảm thấy rằng sự cám dỗ quá mạnh mẽ đối với bạn, nhưng đó là lời dối trá của Sa-tan. Đức Chúa Trời đã hứa rằng Ngài sẽ không để cho cám dỗ đến với bạn nhiều hơn điều Ngài đã đặt để trong bạn nhằm đối đầu với nó. Ngài sẽ không cho phép bất cứ sự cám dỗ nào mà bạn không thể vượt qua được. Tuy nhiên, bạn cũng phải làm phần việc của mình bằng cách rèn luyện bốn điều mà Kinh Thánh dạy để đối đầu với cám dỗ.
Hãy tái tập trung sự chú ý của bạn vào một điều khác. Có thể bạn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng trong Kinh Thánh không có chỗ nào bảo chúng ta "chống lại cám dỗ." Kinh Thánh bảo chúng ta phải "chống trả ma quỷ," và điều đó khác rất xa, tôi sẽ giải thích sau. Trái lại, chúng ta được khuyên là phải tái tập trung sự chú ý của mình vì một ý tưởng chống cự không có tác dụng gì. Nó chỉ làm tăng thêm sự chú ý của chúng ta vào điều sai trái, và càng thấy nó quyến rũ hơn. Để tôi giải thích:
Mỗi khi bạn cố gắng ngăn chặn một ý tưởng nào đó trong tâm trí mình, bạn khiến nó đi sâu vào trí nhớ hơn. Chống cự lại nó tức là càng làm cho nó trở nên thuyết phục hơn. Bất cứ điều gì bạn chống lại đều trở nên bền bỉ hơn. Điều này đặc biệt đúng đối với sự cám dỗ. Bạn không đánh bại cám dỗ bằng cách chống lại cảm xúc về nó. Bạn càng chống lại một cảm xúc bao nhiêu, thì nó càng chiếm ngự và điều khiển bạn bấy nhiêu. Bạn làm cho nó mạnh thêm mỗi khi nghĩ tới nó.
Vì cám dỗ luôn luôn bắt đầu bằng một ý tưởng, nên cách nhanh nhất để vô hiệu hóa sự quyến rũ của nó là chú ý vào một chuyện khác. Đừng chống lại tư tưởng, hãy đổi kênh trong tâm trí bạn và tập trung vào một ý tưởng khác. Đây là bước đầu tiên để đánh bại cám dỗ.
Trận chiến chống tội lỗi thành hay bại là ở trong tâm trí của bạn. Bạn chú ý vào điều gì thì nó sẽ nắm lấy bạn. Đó là lý do tại sao Gióp nói, "Tôi đã có lập ước với mắt tôi; Vậy, làm sao tôi còn dám nhìn người nữ đồng trinh?" (Giop 31:1). Và Đa-vít cầu nguyện, "Xin hãy giữ con khỏi chú ý vào những điều vô giá trị" (Thi 119:3a bản TEV-ND).
Bạn có bao giờ xem quảng cáo đồ ăn trên truyền hình và thình lình cảm thấy đói bụng chưa? Bạn có bao giờ nghe một người ho và lập tức cảm thấy cần phải làm thông cổ mình không? Bạn có bao giờ thấy một người ngáp và rồi cũng muốn ngáp theo không? (Có thể đọc tới đây bạn cũng đã ngáp rồi!) Đó là sức mạnh của sự gợi ý. Theo lẽ tự nhiên, chúng ta thường hướng tới điều gì chúng ta chú ý vào. Bạn càng nghĩ nhiều về một điều gì đó, thì nó càng nắm giữ bạn chặt hơn.
Đó là lý do tại sao việc lặp đi lặp lại "Tôi phải ăn ít lại... hay phải bỏ thuốc... hoặc không ham muốn nữa" là một chiến lược tự làm cho mình thất bại. Nó cứ khiến bạn tập trung vào điều bạn không muốn. Chuyện đó cũng giống như là, "Tôi sẽ chẳng bao giờ làm điều mà mẹ tôi đã làm." Chính bạn đang lặp lại nó đó.
Hầu hết những chế độ ăn kiêng không có hiệu quả vì chúng cứ khiến bạn nghĩ đến thức ăn hoài, bảo đảm là bạn sẽ thấy đói bụng. Cũng vậy, một phát ngôn viên mà cứ lặp đi lặp lại với mình, "Đừng hồi hộp!" thì đang đẩy mình vào chỗ hồi hộp! Thay vào đó cô ta nên tập trung vào bất cứ việc gì khác ngoại trừ những cảm xúc của mình-tập trung vào Chúa, vào tầm quan trọng của bài phát biểu, hoặc nhu cầu của những người nghe.
Sự cám dỗ bắt đầu bằng cách thu hút sự chú ý của bạn. Điều gì khiến bạn chú ý sẽ gợi lên những tình cảm. Rồi những tình cảm của bạn sẽ thúc đẩy hành vi, và bạn hành động theo điều bạn cảm nhận. Bạn càng tập trung vào việc "Tôi không muốn làm chuyện này" bao nhiêu, thì nó càng lôi kéo bạn vào bẫy của mình bấy nhiêu.
Phớt lờ sự cám dỗ hiệu quả hơn nhiều so với việc chống lại nó. Một khi tâm trí của bạn hướng tới một điều khác, cám dỗ không còn tác dụng nữa. Cho nên, khi cám dỗ gọi điện đến cho bạn, đừng tranh luận với nó, hãy gác máy!
Đôi lúc đòi hỏi bạn phải rời khỏi hoàn cảnh cám dỗ. Đây là lúc mà bỏ chạy là điều tốt. Hãy đứng dậy và tắt TV. Hãy bước ra khỏi nhóm người đang nói hành. Hãy rời bỏ rạp phim khi chưa xem hết. Để tránh bị chích, hãy lánh xa lũ ong. Hãy làm bất cứ việc gì có thể để hướng sự chú ý của bạn vào một việc khác.
Trên phương diện thuộc linh, tâm trí của bạn là nơi dễ tổn thương nhất. Để giảm cám dỗ, hãy làm đầy tâm trí bạn bằng Lời của Đức Chúa Trời và các ý tưởng tốt lành khác. Bạn đánh bại các ác tưởng bằng cách suy nghĩ đến một điều gì đó tốt hơn. Đây là nguyên tắc của sự thay thế. Bạn chiến thắng điều ác bằng điều thiện. Sa-tan không thể lôi kéo sự chú ý khi tâm trí của bạn bận rộn nghĩ tới một việc khác. Đó là lý do tại sao Kinh Thánh thường bảo chúng ta phải giữ cho tâm trí mình tập trung: "Hãy suy nghĩ đến Đức Chúa Giê-su" (He 3:1 bản NIV-ND). "Hãy luôn nghĩ về Đức Chúa Giê-su Christ" (IITi 2:8 bản GW-ND).
"Rốt lại, hỡi anh em, phàm điều chi chân thật, điều chi đáng tôn, điều chi công bình, điều chi thánh sạch, điều chi đáng yêu chuộng, điều chi có tiếng tốt, điều chi có nhân đức đáng khen, thì anh em phải nghĩ đến" (Phi 4:8).
Nếu bạn thật sự muốn đánh bại cám dỗ, bạn phải sắp đặt lại tâm trí của mình và giám sát luồng thông tin đưa vào. Con người khôn ngoan nhất từng sống trên đời đã cảnh báo, "Khá cẩn thận về cách con suy nghĩ; các tư tưởng sẽ định hình cuộc đời con" (Ch 4:23 bản TEV-ND). Đừng để cho rác rưởi tự động chen vào trong tâm trí bạn. Hãy lựa chọn. Hãy cẩn thận lựa chọn điều bạn suy nghĩ đến. Hãy làm theo gương của Phao-lô, "Bắt hết các ý tưởng làm tôi vâng phục Đấng Christ" (IICo 10:5). Việc này cần cả đời để rèn luyện, nhưng với sự giúp đỡ của Thánh Linh, bạn có thể lập trình lại cho cách suy nghĩ của mình.
Chia sẻ tranh chiến với một người bạn tin kính hay một nhóm hỗ trợ. Bạn không cần phải truyền thanh cho cả thế gian, nhưng bạn cần ít nhất một người chân thật chia sẻ những tranh chiến của bạn. Kinh Thánh chép rằng, "Hai người hơn một, vì họ sẽ được công giá tốt về công việc mình. Nếu người này sa ngã, thì người kia sẽ đỡ bạn mình lên; nhưng khốn thay cho kẻ ở một mình mà sa ngã, không có ai đỡ mình lên" ( Tr 4:9-10).
Tôi muốn nói rõ điểm này: Nếu bạn thất bại trong trận chiến chống lại một thói quen xấu cứng đầu, một sự nghiện ngập hay một cám dỗ, và bạn bị mắc kẹt trong vòng tròn mặc-cảm-thất-bại-vì-không-làm-được-điều-tốt, thì tự bản thân bạn không thể làm cho mình khá hơn được! Bạn cần sự giúp đỡ của người khác. Có một số cám dỗ chỉ có thể vượt qua được khi có người giúp đỡ, cầu thay, khích lệ và xem trọng bạn.
Trong kế hoạch của Đức Chúa Trời cho sự tăng trưởng và tự do của bạn có cả những Cơ-đốc nhân khác nữa. Mối thông công đáng tin cậy và chân thật là liều thuốc giải cho sự tranh chiến đơn độc chống lại những tội lỗi không hề lay chuyển. Đức Chúa Trời phán rằng đó là cách duy nhất để bạn được tự do: "Vậy, hãy xưng tội cùng nhau, và cầu nguyện cho nhau, hầu cho anh em được lành bịnh: người công bình lấy lòng sốt sắng cầu nguyện, thật có linh nghiệm nhiều" (Gia 5:16).
Bạn có thực sự muốn được thoát khỏi sự cám dỗ dai dẳng cứ làm bạn vấp phạm hết lần này tới lần khác không? Giải pháp của Đức Chúa Trời rất rõ ràng: Đừng trấn áp nó; hãy xưng nó ra! Đừng che đậy nó; hãy phơi bày ra! Bày tỏ cảm nhận của bạn là khởi điểm cho sự chữa lành.
Che giấu nỗi đau của bạn chỉ làm cho nó thêm trầm trọng mà thôi. Những nan đề phát triển trong bóng tối và ngày càng lớn hơn, nhưng khi đem phơi bày ra ánh sáng của lẽ thật, chúng sẽ tiêu biến đi. Bạn cũng bệnh hoạn giống như những bí mật của mình vậy. Cho nên, hãy tháo mặt nạ xuống, đừng làm ra vẻ bạn là hoàn hảo, và hãy bước đi cách tự do.
Tại Hội Thánh Saddleback, chúng tôi đã chứng kiến quyền năng lớn lao của nguyên tắc chặt đứt sự trói buộc của những ham mê tưởng chừng như vô vọng và những cám dỗ dai dẳng thông qua một chương trình mà chúng tôi gọi là Phục Hồi. Đó là một tiến trình phục hồi gồm tám bước, dựa trên Kinh Thánh, đặt nền tảng trên các phước lành của Chúa Giê-su và xây dựng xung quanh các nhóm nhỏ hỗ trợ. Trong mười năm qua, hơn 5,000 đời sống đã được giải thoát khỏi mọi loại thói quen, đau đớn và nghiện ngập. Ngày nay, chương trình này đã được áp dụng trong hàng ngàn Hội Thánh. Tôi mạnh mẽ đề nghị bạn áp dụng nó cho Hội Thánh của mình (xem phụ lục 2).
Sa-tan muốn bạn nghĩ rằng tội lỗi và cám dỗ của bạn là độc nhất cho nên bạn phải giữ bí mật. Sự thật là tất cả chúng ta đều đang ở trên cùng một con thuyền. Tất cả chúng ta đều gặp phải những cám dỗ giống nhau, và "mọi người đều đã phạm tội" (Ro 3:23). Hàng triệu người đã cảm nhận điều bạn đang cảm nhận và cũng đã đối diện với cùng những tranh chiến mà bạn đang đối diện ngay bây giờ.
Lý do khiến chúng ta che giấu những sai lầm của mình chính là lòng kiêu ngạo. Chúng ta muốn những người khác nghĩ rằng mọi sự trong cuộc sống của chúng ta "đang ở trong tầm kiểm soát." Sự thật là bất cứ điều gì bạn không thể nói đến thì đều đã vượt tầm kiểm soát của cuộc đời bạn: những nan đề về tài chánh, hôn nhân, con cái, tư tưởng, tính dục, các thói quen kín nhiệm, hay bất cứ việc gì khác. Nếu bạn có thể tự mình giải quyết nó, thì bạn đã làm rồi. Nhưng bạn không thể. Sức mạnh ý chí và giải pháp cá nhân là không đủ.
Một số nan đề rất thâm sâu, quen thuộc và lớn đến nỗi bạn không thể tự mình giải quyết. Bạn cần một nhóm nhỏ hay một người bạn có trách nhiệm sẵn sàng khích lệ, hỗ trợ, cầu thay, yêu thương và nâng đỡ bạn. Khi đó, bạn cũng có thể đối với họ như vậy.
Bất cứ khi nào có ai đó giải bày với tôi rằng, "Tôi chưa hề nói chuyện này với ai cả, cho tới bây giờ," tôi rất hứng thú lắng nghe người đó vì tôi biết họ hẳn đã kinh nghiệm sự giải thoát lớn. Cái van áp lực sẽ được mở ra, và đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một tia hy vọng cho tương lai của mình. Kinh Thánh chép, "Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường. Vậy hãy phục Đức Chúa Trời" (Gia 4:6-7a).
Hãy chống trả ma quỷ. Sau khi đã hạ mình và đầu phục Đức Chúa Trời, chúng ta phải chống trả ma quỷ. Phần cuối của 4:7 chép rằng, "Hãy chống trả ma quỷ, thì nó sẽ lánh xa anh em." Chúng ta không thụ động nhượng bộ trước tấn công của hắn. Chúng ta phải đánh trả.
Thánh Kinh Tân Ước thường mô tả đời sống Cơ-đốc như là một trận chiến thuộc linh chống lại các thế lực ma quỷ, dùng những từ trong chiến tranh như đánh, chế ngự, đấu tranh, và vượt qua. Các Cơ-đốc nhân thường được so sánh với những người lính đang ở chiến tuyến.
Chúng ta chống trả ma quỷ như thế nào? Phao-lô nói với chúng ta, "Cũng hãy lấy sự cứu chuộc làm mão trụ, và cầm gươm của Đức Thánh Linh, là lời Đức Chúa Trời" (Eph 6:17). Bước đầu tiên là tiếp nhận sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời. Bạn không thể nói không trước ma quỷ trừ khi bạn nói vâng với Đấng Christ. Không có Đấng Christ, chúng ta hoàn toàn không được bảo vệ trước ma quỷ, nhưng với "mão trụ cứu chuộc," tâm trí chúng ta được chính Đức Chúa Trời bảo vệ. Hãy nhớ điều này: Nếu bạn là một tín nhân, Sa-tan không thể ép buộc bạn làm một việc gì cả. Hắn chỉ có thể gợi ý.
Thứ hai, bạn phải dùng Lời của Đức Chúa Trời làm vũ khí chống lại Sa-tan. Chúa Giê-su đã làm gương cho chúng ta khi Ngài gặp cám dỗ trong đồng vắng. Mỗi lần Sa-tan gợi ra một cám dỗ, Chúa Giê-su đối đầu bằng cách trưng dẫn Kinh Thánh. Ngài không tranh luận với Sa-tan. Ngài không nói, "Ta không đói," khi bị cám dỗ dùng quyền năng của Ngài để đáp ứng nhu cầu cá nhân. Ngài chỉ trưng dẫn Kinh Thánh thuộc lòng. Chúng ta cũng phải làm như vậy. Có quyền năng của Đức Chúa Trời trong Lời Ngài, và Sa-tan sợ điều đó.
Đừng bao giờ thử tranh luận với ma quỷ. Hắn giỏi tranh luận hơn bạn nhiều, và đã có hàng ngàn năm để tập luyện rồi. Bạn không thể gạt Sa-tan bằng logic hay quan điểm của bạn, nhưng bạn có thể dùng thứ vũ khí làm hắn run sợ-lẽ thật của Đức Chúa Trời. Đó là lý do tại sao học thuộc lòng Kinh Thánh là tuyệt đối cần thiết để đánh bại cám dỗ. Bạn có thể đọc được ngay bất cứ khi nào bạn gặp cám dỗ. Giống như Chúa Giê-su, bạn có lẽ thật cất trong lòng mình, sẵn sàng nhớ lại.
Nếu không học thuộc lòng các câu Kinh Thánh, thì cũng như không có đạn trong súng của bạn! Tôi thách thức bạn mỗi tuần học một câu Kinh Thánh cho đến cuối đời. Hãy hình dung bạn sẽ trở nên mạnh mẽ biết bao.
Hãy nhận biết việc bạn dễ bị tổn thương ra sao. Đức Chúa Trời cảnh báo chúng ta rằng đừng bao giờ tự phụ và quá tự tin; đó là công thức của thảm họa. Giê-rê-mi nói, "Lòng người ta là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa: ai có thể biết được?" (Gie 17:9). Điều đó có nghĩa là chúng ta rất thạo việc tự lừa dối mình. Miễn là đúng dịp, bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể phạm bất cứ tội gì. Chúng ta không được thiếu cảnh giác và nghĩ rằng mình đã đi xa cám dỗ rồi.
Đừng vì thiếu cẩn thận mà đưa chính mình vào những hoàn cảnh cám dỗ. Hãy tránh xa chúng. Hãy nhớ rằng tránh khỏi cám dỗ dễ hơn là thoát ra khỏi nó. Kinh Thánh chép, "Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã" (ICo 10:12).

TRƯỞNG THÀNH QUA CÁM DỖ

Mọi cám dỗ đều là một cơ hội để làm điều đúng.
Trên con đường dẫn đến sự trưởng thành thuộc linh, ngay cả sự cám dỗ cũng trở thành hòn đá nâng bước thay vì hòn đá vấp chân hễ bạn nhận thức rằng đó là một cơ hội để làm điều đúng thay vì điều sai. Cám dỗ chỉ đơn giản là mang đến một lựa chọn. Sự cám dỗ là vũ khí chính của Sa-tan nhằm tiêu diệt bạn, nhưng Đức Chúa Trời lại muốn dùng nó để phát triển bạn. Mỗi khi bạn lựa chọn làm điều tốt thay vì phạm tội, bạn đang lớn lên trong nhân cách của Đấng Christ.
Để hiểu rõ việc này, trước hết bạn cần phải xác định những phẩm chất trong nhân cách của Đức Chúa Giê-su. Một trong những mô tả chính xác nhất về nhân cách của Ngài là chín trái Thánh Linh: "Nhưng trái của Thánh Linh, ấy là lòng yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ: không có luật pháp nào cấm các sự đó" (Ga 5:22-23).
Chín phẩm chất này là sự khai triển của Đại Mạng Lệnh và là một miêu tả thật đẹp đẽ về Đức Chúa Giê-su Christ. Chúa Giê-su là tình yêu thương, sự vui mừng, bình an, nhịn nhục, nhân từ, hiền lành, trung tín, mềm mại, tiết độ trọn vẹn, tất cả trong một con người Giê-su. Có được bông trái của Thánh Linh tức là giống Đấng Christ.
Vậy thì làm sao để Thánh Linh sản sinh chín trái này trong cuộc đời bạn? Ngài có tạo chúng ra ngay tức thì không? Có phải một ngày nào đó bạn thức dậy và thình lình nhận được đầy đủ các phẩm chất này cách trọn vẹn không? Không. Bông trái luôn luôn lớn lên và chín muồi cách chậm chạp.
Câu tiếp theo đây là một trong những lẽ thật thuộc linh quan trọng nhất mà bạn từng học: Đức Chúa Trời phát triển bông trái của Thánh Linh trong cuộc đời bạn bằng cách cho phép bạn trải qua những hoàn cảnh trong đó bạn bị cám dỗ để làm ngược lại các phẩm chất kia! Sự phát triển nhân cách luôn bao hàm một lựa chọn, và sự cám dỗ đem lại lựa chọn đó.
Chẳng hạn, Đức Chúa Trời dạy chúng ta yêu thương bằng cách đặt để một số người không đáng yêu xung quanh chúng ta. Bạn chẳng cần tới nhân cách để yêu những người đáng yêu và đang yêu bạn. Đức Chúa Trời dạy chúng ta về sự vui mừng thật trong chốn buồn thảm, khi chúng ta chạy đến với Ngài. Hạnh phúc phụ thuộc vào những hoàn cảnh bên ngoài, nhưng niềm vui thì đặt nền tảng trên mối quan hệ của bạn với Đức Chúa Trời.
Đức Chúa Trời xây dựng sự bình an thật trong lòng chúng ta, không phải bằng cách khiến cho mọi sự diễn ra đúng theo điều chúng ta muốn, bèn là bằng cách cho phép chúng ta gặp những hỗn loạn và hoang mang. Bất cứ ai cũng có thể thấy bình yên khi nhìn xem cảnh hoàng hôn xinh đẹp hoặc khi đang nghỉ ngơi giữa kỳ hè. Chúng ta học được sự bình an thật khi quyết định tin cậy Đức Chúa Trời trong những hoàn cảnh mà chúng ta bị cám dỗ để lo lắng hay sợ hãi. Cũng vậy, sự nhịn nhục hình thành trong những hoàn cảnh mà chúng ta buộc phải chờ đợi và bị cám dỗ để nổi giận hoặc bùng nổ!
Đức Chúa Trời dùng hoàn cảnh trái ngược với từng bông trái để chúng ta lựa chọn. Bạn không thể công bố điều tốt nếu chưa từng bị cám dỗ để làm điều xấu. Bạn không thể tuyên bố mình trung tín nếu chưa bao giờ có cơ hội để thất tín. Sự chính trực hình thành qua việc chiến thắng cám dỗ làm điều không ngay thẳng; sự khiêm nhường gia tăng khi chúng ta từ chối kiêu ngạo; và sự nhịn nhục phát triển mỗi khi bạn khước từ cám dỗ đầu hàng. Mỗi lần bạn đánh bại một cám dỗ, bạn trở nên giống Chúa Giê-su hơn!
Cám Dỗ Tác Động Như Thế Nào
Thật hữu ích khi biết rằng chúng ta hoàn toàn có thể đoán trước về Sa-tan. Hắn dùng cùng một chiến lược và mưu mẹo kể từ buổi Sáng Thế. Mọi cám dỗ đều đến theo một kiểu. Đó là lý do tại sao Phao-lô nói, "Chúng ta chẳng phải là không biết mưu chước của nó" (IICo 2:11). Nhờ Kinh Thánh, chúng ta biết rằng sự cám dỗ theo sau một tiến trình có bốn bước mà Sa-tan đã dùng để cám dỗ A-đam, Ê-va và cả Chúa Giê-su.
Trong bước thứ nhất, Sa-tan xác định một mong muốn trong lòng bạn. Đó có thể là một mong muốn tội lỗi, chẳng hạn như muốn trả thù hoặc điều khiển những người khác, hay đó cũng có thể là một mong muốn hợp lý, bình thường, chẳng hạn như mong muốn được yêu thương và coi trọng hoặc khoái lạc. Sự cám dỗ bắt đầu khi Sa-tan đề nghị (bằng một suy nghĩ) bạn chiều theo mong muốn xấu xa hoặc thỏa đáp một mong muốn hợp lý nhưng không đúng lúc hoặc không đúng cách. Hãy luôn luôn cảnh giác trước những con đường tắt. Chúng thường là cám dỗ! Sa-tan thì thầm, "Mình xứng đáng mà! Mình phải có nó ngay! Chắc nó sẽ thú vị... dễ chịu... hoặc khiến mình thấy thoải mái hơn."
Chúng ta nghĩ rằng sự cám dỗ nằm xung quanh chúng ta, nhưng Đức Chúa Trời phán rằng nó bắt đầu từ bên trong. Nếu bạn không có một khao khát bên trong, cám dỗ không thể thu hút bạn được. Sự cám dỗ luôn bắt đầu trong tâm trí của bạn chứ không phải trong các hoàn cảnh. Chúa Giê-su phán, "Vì thật là tự trong, tự lòng người mà ra những ác tưởng, sự dâm dục, trộm cướp, giết người, tà dâm, tham lam, hung ác, gian dối, hoang đàng, con mắt ganh đố, lộng ngôn, kiêu ngạo, điên cuồng" (Mac 7:21-23). Gia-cơ nói với chúng ta rằng có cả "một đạo quân dục vọng bên trong anh em" (Gia 4:1 bản LB-ND).
Bước thứ hai là nghi ngờ. Sa-tan cố gắng khiến bạn nghi ngờ những gì Đức Chúa Trời đã phán về tội lỗi: Điều này có thật là sai không? Thật ra Chúa có bảo là đừng làm như vậy không? Phải chăng Chúa chỉ cấm việc này đối với một số người ở vào một thời điểm khác? Chúa không muốn mình vui sao? Kinh Thánh cảnh báo rằng, "Hỡi anh em, hãy giữ lấy, kẻo ai trong anh em có lòng dữ và chẳng tin mà trái bỏ Đức Chúa Trời hằng sống chăng" (He 3:12).
Bước thứ ba là lừa dối. Sa-tan không thể nói lẽ thật và hắn được gọi là "cha của sự nói dối." Bất cứ điều gì hắn nói với bạn hoặc là dối trá hoặc chỉ có một nửa sự thật. Sa-tan chen lời dối trá của hắn vào để thế chỗ cho điều Đức Chúa Trời đã phán trong Lời Ngài. Sa-tan nói, "Ngươi sẽ không chết đâu. Ngươi sẽ trở nên khôn ngoan hơn, giống như Đức Chúa Trời. Ngươi có thể thoát được mà. Sẽ không có ai khác biết đâu. Nó sẽ giải quyết vấn đề của ngươi. Ngoài ra, mọi người khác đều làm như thế mà. Đây chỉ là một tội nhỏ thôi." Nhưng một tội nhỏ cũng giống như bào thai mới: Cuối cùng thì nó cũng sẽ lộ ra.
Bước thứ tư là bất tuân. Cuối cùng bạn sẽ hành động theo suy nghĩ trong tâm trí của mình. Điều lúc mới bắt đầu chỉ là một ý tưởng, giờ đã thành hành động. Bạn nhượng bộ trước bất cứ điều gì khiến bạn chú ý. Bạn tin nơi những lời dối trá của Sa-tan và rơi vào cái bẫy mà Gia-cơ đã cảnh báo rằng: "Nhưng mỗi người bị cám dỗ khi mắc tư dục xui giục mình. Đoạn, lòng tư dục cưu mang, sanh ra tội ác; tội ác đã trọn, sanh ra sự chết. Hỡi anh em yêu dấu, chớ tự dối mình" (Gia 1:14-16).
Chiến Thắng Cám Dỗ
Hiểu về cách cám dỗ tác động tự bản thân nó là một việc hữu ích, nhưng cũng có những bước mà bạn phải theo để chiến thắng nó.
Đừng để bị dọa dẫm. Nhiều Cơ-đốc nhân ngày nay sợ hãi và mất tinh thần trước những ý tưởng cám dỗ, thấy mặc cảm tội lỗi vì họ không "vượt qua" được cám dỗ. Họ thấy xấu hổ chỉ vì bị cám dỗ. Đây là một hiểu lầm về sự trưởng thành. Bạn sẽ không bao giờ tránh được cám dỗ.
Trên một phương diện, bạn có thể xem cám dỗ là lời thăm hỏi. Sa-tan không cần phải cám dỗ những người đã làm theo ý muốn xấu xa của hắn; họ đã thuộc về hắn rồi. Cám dỗ là một dấu hiệu cho thấy rằng Sa-tan ghét bạn, chứ không phải là một dấu hiệu của sự yếu đuối hay đam mê trần gian. Nó cũng là một việc bình thường khi làm người và sống trong một thế giới sa ngã. Đừng ngạc nhiên hoặc bị sốc hay chán nản vì nó. Hãy ý thức về tính không thể tránh được của cám dỗ; bạn sẽ không bao giờ có thể hoàn toàn tránh được cám dỗ. Kinh Thánh chép, "Những sự cám dỗ đến cho anh em, chẳng có sự nào quá sức loài người. Đức Chúa Trời là thành tín, Ngài chẳng hề cho anh em bị cám dỗ quá sức mình đâu; nhưng trong sự cám dỗ, Ngài cũng mở đàng cho ra khỏi, để anh em có thể chịu được" (ICo 10:13).
Gặp cám dỗ không phải là một tội. Chúa Giê-su đã gặp cám dỗ nhưng Ngài không bao giờ phạm tội. Sự cám dỗ chỉ trở thành tội lỗi khi bạn làm theo nó. Martin Luther đã nói, "Bạn không thể cấm chim bay ngang đầu mình, nhưng bạn có thể ngăn chúng làm tổ trên đầu bạn." Bạn không thể ngăn ma quỷ gieo vào lòng bạn các ý tưởng, nhưng bạn có thể quyết định không nghe hay hành động theo chúng.
Chẳng hạn, có nhiều người không phân biệt được sự thu hút về giới tính và sự gợi cảm hay ham muốn xác thịt. Chúng không giống nhau. Đức Chúa Trời tạo dựng mỗi người trong chúng ta là một hữu thể có giới tính, và điều đó là tốt lành. Sự thu hút hay gợi cảm là điều rất tự nhiên, tự phát, là những phản ứng trước vẻ đẹp cơ thể do Đức Chúa Trời tạo ra, trong khi đó sự tham dục là một hành động có chủ tâm của ý chí. Tham dục là một lựa chọn trong tâm trí liên quan đến điều bạn muốn làm với thân thể của mình. Bạn có thể bị thu hút hay thậm chí gợi cảm mà không phạm tội ham muốn. Nhiều người, đặc biệt là những người đàn ông Cơ-đốc, thấy mặc cảm tội lỗi khi những hormone sinh dục, mà Đức Chúa Trời tạo dựng, của họ hoạt động. Khi họ tự động chú ý đến một người phụ nữ thu hút, họ cho rằng đó là sự tham dục và cảm thấy xấu hổ đồng thời tự kết tội mình. Nhưng sự thu hút không phải là ham muốn miễn là bạn đừng quá chăm chú vào nó.
Thật ra, bạn càng gần Đức Chúa Trời bao nhiêu, Sa-tan càng cố gắng cám dỗ bạn bấy nhiêu. Giây phút bạn trở thành con của Đức Chúa Trời, Sa-tan, giống như một kẻ cướp đánh người, lập ra một "cam kết" về bạn. Bạn trở thành kẻ thù của hắn, và hắn lên kế hoạch để đánh đổ bạn.
Thỉnh thoảng, trong lúc cầu nguyện, Sa-tan sẽ gieo vào lòng bạn một suy nghĩ kỳ dị hoặc xấu xa chỉ để khiến bạn phân tâm và làm bạn xấu hổ. Đừng sợ hãi hay xấu hổ vì điều này, nhưng hãy ý thức rằng Sa-tan run sợ khi bạn cầu nguyện và hắn sẽ cố làm mọi chuyện để ngăn trở. Thay vì tự kết tội mình rằng, "Sao tôi lại có một ý nghĩ như thế chứ?" hãy xem nó như là tác động gây nhiễu của Sa-tan và lập tức tập trung trở lại Đức Chúa Trời.
Tìm hiểu về cách bạn hay bị cám dỗ nhất và chuẩn bị sẵn sàng. Có một số tình huống khiến bạn dễ sa vào cám dỗ hơn là các tình huống khác. Có một số hoàn cảnh sẽ khiến bạn gần như vấp chân ngay lập tức, trong khi những hoàn cảnh khác thường không khiến bạn bận tâm lắm. Các hoàn cảnh này đặc biệt phù hợp với những yếu đuối của bạn, và bạn cần phải xác định được chúng vì Sa-tan chắc chắn biết rõ! Hắn biết chính xác điều gì dễ khiến bạn vấp ngã nhất, và hắn liên tục tìm cách đưa bạn vào các hoàn cảnh này. Phi-e-rơ cảnh báo, "Hãy tiết độ và tỉnh thức: kẻ thù nghịch anh em là ma quỷ, như sư tử rống, đi rình mò chung quanh anh em, tìm kiếm người nào nó có thể nuốt được" (IPhi 5:8).
Hãy tự hỏi bạn, "Tôi bị cám dỗ nhiều nhất khi nào? Ngày nào trong tuần? Giờ nào trong ngày?" Hãy hỏi, "Tôi bị cám dỗ nhiều nhất ở đâu? Lúc làm việc? Khi ở nhà? Lúc ở nhà người hàng xóm? Trong sân thể thao? Ngoài phi trường hay trong khách sạn?
Hãy hỏi, "Ai ở với tôi khi tôi bị cám dỗ nhiều nhất? Những người bạn? Các đồng nghiệp? Một đám đông những người lạ? Khi ở một mình?" Cũng hãy hỏi, "Tôi thường cảm thấy như thế nào khi mình bị cám dỗ nhiều nhất?" Đó có thể là lúc bạn mệt mỏi, cô đơn, chán nản, thất vọng hay bị căng thẳng. Đó có thể là lúc bạn gặp đau đớn, nóng giận, lo lắng, sau khi được thành công lớn hoặc một trải nghiệm thuộc linh.
Bạn cần phải xác định cách bạn thường gặp cám dỗ nhất và rồi chuẩn bị để tránh những tình huống đó càng nhiều càng tốt. Kinh Thánh nói rằng chúng ta phải chuẩn bị và đối đầu với cám dỗ. Phao-lô nói, "Đừng cho ma quỷ nhân dịp" (Eph 4:27). Kế hoạch khôn ngoan làm giảm cám dỗ. Hãy làm theo lời khuyên trong Châm Ngôn: "Hãy cẩn thận lên kế hoạch điều con làm... Hãy tránh điều ác và bước thẳng tới. Đừng rời khỏi con đường chánh trực" (Ch 4:26-27 bản TEV-ND). "Đạo của người ngay thẳng, ấy là lìa bỏ sự ác; ai canh giữ tánh nết mình giữ lấy linh hồn mình" (16:17).
Cầu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ. Thiên đàng là đường dây nóng 24/24. Đức Chúa Trời muốn bạn cầu xin Ngài giúp đỡ bạn thắng hơn cám dỗ. Ngài phán, "Trong ngày gian truân hãy kêu cầu cùng ta: Ta sẽ giải cứu ngươi, và ngươi sẽ ngợi khen ta" (Thi 50:15).
Tôi gọi đây là lời cầu nguyện "sóng ngắn" vì nó nhanh và đến đúng chỗ: Cứu với! SOS! Cấp cứu! Khi cám dỗ tấn công, bạn không có thời gian để nói chuyện dài dòng với Đức Chúa Trời; bạn chỉ kịp kêu lên mà thôi. Đa-vít, Đa-ni-ên, Phi-e-rơ, Phao-lô và hàng triệu người khác đã cầu nguyện như thế trong lúc gặp rắc rối.
Kinh Thánh bảo đảm rằng mỗi khi bạn kêu cầu giúp đỡ thì sẽ được nhậm vì Đức Chúa Giê-su đồng cảm với sự tranh chiến của chúng ta. Ngài cũng đã đối diện với những cám dỗ mà chúng ta đối diện. Ngài "cảm thông mọi yếu đuối của chúng ta, vì Ngài cũng đã gặp phải những thử thách mà chúng ta gặp, song Ngài chẳng hề phạm tội" (He 4:15).
Nếu Đức Chúa Trời đang chờ đợi để giúp chúng ta đánh bại sự cám dỗ, tại sao chúng ta không chạy đến với Ngài thường xuyên hơn? Chân thành mà nói, nhiều khi chúng ta không muốn được giúp đỡ! Chúng ta muốn chìu theo sự cám dỗ dù biết rằng nó sai. Ngay lúc đó chúng ta nghĩ rằng chúng ta biết điều gì là tốt nhất cho mình, nhiều hơn cả điều Chúa biết. Vào những lúc khác, chúng ta ngại cầu xin Đức Chúa Trời giúp đỡ vì chúng ta cứ chìu theo sự cám dỗ đó hết lần này đến lần khác. Nhưng Đức Chúa Trời chẳng bao giờ bực bội, chán nản, hay thiếu kiên nhẫn khi chúng ta cứ chạy trở lại với Ngài. Ngài chép, "Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng" (He 4:16).
Tình yêu thương của Đức Chúa Trời là đời đời, và sự nhẫn nhục của Ngài là mãi mãi. Nếu bạn có kêu cầu Đức Chúa Trời giúp đỡ đến hai trăm lần một ngày để chiến thắng một cám dỗ nào đó, Ngài sẽ vẫn nóng lòng thương xót mà ban ơn, cho nên hãy can đảm chạy đến với Ngài. Hãy xin Ngài ban cho bạn năng lực để làm điều đúng và rồi mong đợi Ngài sẽ ban cho.
Những cám dỗ khiến chúng ta lệ thuộc vào Đức Chúa Trời. Cũng giống như bộ rễ đâm sâu hơn vào đất khi gió thổi mạnh vào cây, mỗi khi bạn đứng lên chống lại một cám dỗ, bạn sẽ trở nên giống Đức Chúa Giê-su Christ hơn. Khi bạn vấp ngã (là điều mà chắc chắn bạn sẽ bị), thì không có nghĩa là mọi sự đã chấm dứt. Thay vì chìu theo hay đầu hàng cám dỗ, hãy nhìn lên Đức Chúa Trời, trông đợi Ngài giúp bạn và hãy nhớ rằng phần thưởng đang chờ đợi bạn: "Phước cho người bị cám dỗ; vì lúc đã chịu nổi sự thử thách rồi, thì sẽ lãnh mão triều thiên của sự sống mà Đức Chúa Trời đã hứa cho kẻ kính mến Ngài" (Gia 1:12).


Thứ Sáu, 25 tháng 11, 2011

Can đảm chọn lựa và chấp nhận hậu quả

Một khi chấp nhận chọn lựa là chấp nhận hệ quả của chọn lựa đó, dù là hệ quả tích cực hay tiêu cực. Cuộc sống luôn đặt chúng ta vào tình trạng phải liên tục chọn lựa : chọn lựa giữa cái xấu và cái tốt; giữa cái tốt và cái tốt hơn … Và chọn lựa cũng có nghĩa là phải từ bỏ, không thể nào chọn cả hai được. Có chọn lựa được người khác tán dương. Có chọn lựa bị người khác chê cười. Nhưng dù thế nào đi nữa, quyền quyết định vẫn là ở bạn, theo tự do của bạn và chính bạn là người phải lãnh nhận hậu quả trước tiên chứ không phải ai khác.
Quyết định của bạn không thể dựa vào lời khen hay tiếng chê của người khác, bạn phải có lập trường. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa là bạn dửng dưng với dư luận, với những đòi hỏi, khát vọng hay ý kiến của người khác; một người trưởng thành tự nhiên biết cân nhắc và chọn lựa. Người tự lập có thể dựa vào phán đoán của mình và quyết định chọn lựa; tuy nhiên cũng có thể tham khảo ý kiến người khác. Tự lập không phải là độc đoán, lập dị. Tự lập bao gồm sự phụ thuộc lẫn nhau, kết hợp cả sự dịu dàng và mạnh mẽ của tinh thần độc lập và phụ thuộc.

Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011

SUY NIEM TIN MUNG


Laïy Gieâ-su Thaùnh Theå, con caûm taï Chuùa, vì hoâm nay Chuùa môøi goïi con ñeán vôùi Chuùa, nhö xöa Chuùa ñaõ keùo Gioan laø moân ñeä Chuùa yeâu vaøo loøng Chuùa. Chính nôi bí tích naøy Chuùa cho  con höôûng neám tröôùc haïnh phuùc Thieân ñaøng ngay ôû traàn gian naøy. Khi  con bieát aên naên thoáng hoái veà toäi cuûa mình ñeå trôû veà vôùi Chuùa. “ Cho duø toäi loãi cuûa  con coù nhö son thì Chuùa cuõng laøm traéng nhö tuyeát”. Hình aûnh thaùnh Gioan töïa ñaàu vaøo ngöïc Chuùa, qua haønh ñoäng nay thaùnh Gioan ñaïi dieän cho tình yeâu vaø long thöông xoùt cuûa Chuùa daønh cho töøng ngöôøi. Vì moãi moät ngöôøi ñeàu quyù giaù ñaùng yeâu trong maét Chuùa, nhö trong duï ngoân Chuùa noùi “ ai trong caùc oâng giaû söû coù 100 con chieân maø bò maát moät con, laïi khoâng ñeå 99 con kia ngoaøi ñoàng hoaøn, ñeå ñi tìm cho ñöôïc con chieân bò maát”.
Nguyeân do naøo laøm noù bò laïc? Phaûi chaêng noù boû ñaøn vì laàm lôõ ñoài coû daïi haïnh phuùc hay noù boû ñaøn ñi vì ñöôøng theo chuû quaù daøi laïi vaéng veû. Döôøng nhö noù thích tieáng ca cuûa bay soùi hôn coù theå treân nhöõng quaõng ñöôøng naéng khaùt haïnh phuùc ñaõ bò soùi döõ tinh vi cuûa soùi döõ sa tan löøa gait, nhö theá noù bò sa ngaõ vì caùm doã.   
Coù khi naøo noù boû ñi vì nhöõng con chieân trong ñaøn khoâng? Neáu maø noù boû ñi vì nhöõng con chieân ôû trong ñaøn thì ñaáy khoâng phaûi vì söï caùm doã cuûa soùi döõ vaø satan maø vì söï keát aùn, chia reõ phe nhoùm ngay trong ñaøn.
Laïy Chuùa con ñang soáng giöõa xaõ hoäi ñang hoäi nhaäp vaø phaùt trieån maïnh meõ, thì söï keát aùn laãn nhau trong ñôøi soáng thaät laø khoù maø löôøng ñöôïc. Chính vì theá maø trong ñôøi soáng thieâng lieâng cuûa chuùng con ngaøy nay ñaõ coù raát nhieàu linh hoàn ñaõ phaûi xa gia ñình, xa xöù ñaïo cuûa mình cuõng nhö nhöõng con chieân laïc trong duï ngoân: chæ vì hoï phaûi soáng maëc caûm döôùi caùi nhìn reû ruùng cuûa nhöõng ngöôøi chung quanh, vì nhöõng tieáng xì xaàm veà moät loãi cuûa quaù khöù,vì nhöõng nghi ngôø veà moät xeùt ñoaùn muø môø, vì nhöõng lôøi noùi khoâng ñuùng söï thaät.
 Coøn xoùt xa hôn nöõa coù cha meï con haét huûi chính ngöôøi con maùu thih cuûa mình, ngöôøi trong gia toäc mieät thò nhau, giai caáp trong hoï ñaïo ñoá kî nhau. Nôi ñaây khoâng phaûi laø nhaø, nôi ñaây cuõng chaúng coù lyù töôûng.
Trong söï laïc loái aáy ñôøi hoï caøng chìm saâu hôn trong toäi loãi, coù khi chæ muoán traùnh nhöõng gai nhoïn trong vöôøn gai nhoïn trong vöôøn gia ñình, giaùo xöù cuûa mình quaù saéc. Chính vì theá maø hoï ñaõ phaûi ra ñi tìm moät mieàn ñaát soáng, nhöng ñôøi hoang vu hoï bieát ñi veà ñaâu. Nhöõng khoå ñau vaø nöôùc maét in laëng cuûa caùc taâm hoàn ñoù ñaõ doïn ñöôøng trôû veà vôùi Chuùa.
Laïy chuùa, neáu con khoâng phaûi laø con chieân laïc, nhöng laø keû nguyeân côù laøm cho taâm hoàn khaùc xa ñaøn. Thì laïy Chuùa söï coù maët cuûa con trong ñaøn coøn nguy hieåm hôn laø vaéng maët. Vì söï coù maët aáy maø bao nhieâu ngöôøi phaûi vaéng maët. Nhö theá thì laïc loái trong hoàn con coøn xa xoâi hôn nöõa. Con caàn trôû veà bieát bao, con ñaõ xa caùch Chuùa ngay khi con ôû trong nhaø thôø.
Khi con boû ñaøn ñi thì con bieát mình xa nôi thaùnh. Khi con ñang ôû trong ñeàn thôø maø laøm cho ngöôøi khaùc phaûi ra ñi thì khoù nhaän ra laø söï thaùnh thieän ñaõ xa mình. Khi con phaïm toäi thì coù theå con bieát mình xa Chuùa, nhöng khi con laøm cho ngöôøi khaùc xa Chuùa thì khoù maø bieát mình phaïm toäi. Xin Chuùa cho con bieát yù thöùc vieäc con laøm, ñeå moãi vieäc con laøm ñeàu vinh danh Chuùa vaø cöùu doãi caùc linh hoàn. Chuùa luoân thong tim con trôû veà, buïi ñaát toäi loãi ñaõ laøm con xô xaùc, nhöng Chuùa chaúng ngaïi, Chuùa beá con veà vaø oâm treân vai. Chuùa khoâng sôï dô aùo cuûa Chuùa vì nhöõng veát thöông  cuûa con laâu ngaøy ñaõ möng muû.
Xin Chuùa cho con bieát thöôøng xuyeân ñieàu chænh loái nghó vaø loái soáng cuûa mình, tænh taùo ñeå khoåi rôi vaøo aûo töôûng thaønh that ñeå khoåi töï doái mình, ñeå con khoâng laøm cho con chieân naøo xa ñaøn khi con ñang ôû trong ñaøn, cho con nhö ngoïn ñeøn daàu beù nhoû trong nhaø nguyeän thöùc luoân vaø saùng luoân tröôùc nhan Chuùa. Amen!

Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011

Yêu thương



   Thu ngot ngao thi de mua, nhung 1 nguoi ngot ngao thi kho tim. Cuoc song ngung khi minh ngung hy vong, hy vong ngung khi minh ngung tin tuong, Tinh yeu ngung khi minh ngung quan tam. Tinh ban ngung khi minh ngung chia se. Cho nen hay chia se dieu nay voi nhung nguoi ma ban coi la ban. De yeu thuong khong can dieu kien. De khi cho di khong can ly do va de khi quan tam khong can biet on… ...Cần một ngày để làm quen một người, cần một tuần để tìm hiểu một người, cần một tháng để nói yêu một người, cần một năm để cố gắng yêu người đó nhìu hơn, cần một đời để chứng minh rằng mình yêu người đó đến chừng nào,...nhưng chỉ cần một giây bạn có thể đánh mất người đó mãi mãi.
- Đừng làm mòn giá trị của bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác. Bởi vì mỗi người trong chúng ta đều là những người đặc biệt.
- Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho đó là quan trọng. Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.
- Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai. Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay, vào lúc này, bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
- Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
- Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
- Đừng ngại ngần thừa nhận rằng bạn chưa hoàn hảo.
- Đừng e dè đối mặt thử thách. Chỉ khi thử sức mình, bạn mới học được can đảm.
- Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghĩ không thể nào tìm ra nó.
- Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho, cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt, cách tốt nhất để giữ gìn tình yêu là cho nó đôi cánh tự do.
- Đừng đi qua cuộc sống quá nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
- Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của một người là cảm thấy được tôn trọng.
- Đừng ngại học hỏi. Kiến thức là vô bờ, là một kho báu mà ta luôn có thể mang theo dể dàng.
- Đừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn. Cả hai thứ đó đều không thể lấy lại.
- Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, nó là một cuộc hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước khám phá…
Dành cho những ai đang cô đơn: Tình yêu như là cánh bướm. Bạn càng muốn bắt nó, nó càng bay xa.Nhưng nếu bạn để nó bay đi, nó sẽ trở lại vào lúc bạn không còn trông chờ nữa.
Tình yêu mang đến nhiều niềm vui nhưng nó thường mang lại đau khổ, tình yêu chỉ tuyệt vời khi bạn dành cho ai xứng đáng lãnh nhận. Bạn hãy dành thời gian để chọn cho mình người phù hợp nhất.
Mưa đến là khi Nắng đã tắt... Một người ra đi để một người xuất hiện.
Nắng hồn nhiên, vui tươi... còn Mưa tuy lạnh lùng mà yếu đuối..
Nắng yêu Mưa, nhưng không cách nào đến được. Làm sao có Mưa khi trời còn Nắng???

Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Lời Chúa con xin.

HÃY ĐỂ CHO CHÚNG TỎA SÁNG, ĐỂ CÓ MỘT THẾ GIỚI ĐẦY ẮP YÊU THƯƠNG!
(hãy để các hài nhi vô tội nhìn thấy ánh sáng)

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

Cuộc sống hằng ngày!

Cho e chia sẻ vài lời.
Kính thưa quý vị!
Lời đầu e chúc quý vị, sức khỏe và thành công. hôhoooooô,
Cũng như quý vị cũng biết chúng ta đang sống giữa một xã hội đang hội nhập, cho nên không thiếu những bon chen và thử thách. ai cũng muốn ra vẻ ta đây...
Để thế giới này trở thành một nơi hạnh phúc với mọi người, thì không có gì tốt hơn là thay đổi chính mình chứ đừng thay đổi người khác hay thay đổi thế giới. 
hôm nay chúng ta cùng cố gắng chung sức thực hiện điều này.

Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Suy tư "ngã rẽ"

Trường đời...........
Ngồi một mình, chẳng biết làm gìcả, bật máy tính nói chuyện với mọi người chơi tí nhỉ!
Dạo này mọi người có thấy trên mạng đăng nhiều bài nói về những hoàn cảnh éo le, những tấm gương xấu từ cha mẹ trong việc giáo dục con cái tới những việc lạm dụng tình dục…không? Đọc cũng thấy buồn và thương.
Qua vô tình lang thang trên mạng, vớ được bài viết khá dài, đó là một tâm sự của một cô gái mắc bệnh AIDS, kể về cuộc đời mình, nhân tiện thao tác Ctrl+c & v cho mọi người cùng đọc:
“Lần đầu tiên, những tiếng nói của lương tri, của sự sám hối được cất lên từ những nơi tưởng như tối tăm nhất, từ những tâm hồn tưởng như không thể tìm lại được lối đi trong cuộc đời mình. Mỗi bài viết là một số phận, vì lầm lỡ, vì sa ngã, nhưng ở họ đều có những góc khuất của số phận.
Đầu tiên là những trang viết của phạm nhân Trần Thị Hoàng Mai - Trại giam Thanh Xuân-người giành giải nhất cuộc thi “Sự hối hận và niềm tin hướng thiện”. Nhiều người đã khóc khi đọc những trang viết của cô và ngạc nhiên trước ý chí, niềm tin hướng thiện và khát vọng sống của người phụ nữ bị bệnh AIDS 10 năm nay. Gặp Mai trong buồng giam ở Trại giam Thanh Xuân, căn bệnh AIDS đã gần như rút hết sức lực của người phụ nữ bé nhỏ này. Nhưng gương mặt cô vẫn sáng và nhẹ nhõm. Trong quãng đời tối tăm nhất của cuộc đời mình, Mai vẫn viết những dòng như thế này: “Mỗi sớm mai thức dậy, ta còn nghe tiếng chim hót, ta sẽ thầm cảm ơn trời đất đã cho ta sống thêm một ngày có ý nghĩa trong cuộc đời”.
Ký ức sợ hãi
Cuộc đời Mai từ khi còn thơ bé đã khốn khổ bất hạnh, mẹ bỏ rơi, ốm đau dặt dẹo quanh năm như cái giẻ rách vắt vai của người cha nghèo khổ. Cha lấy dì ghẻ khi cô đã lớn hơn, người mẹ lúc đó mới tìm con về với mục đích trông hàng quán, phục vụ cơm nước giặt giũ cho bà ta với ông chồng nát rượu thô lỗ đánh vợ suốt ngày và hơn thế, lại là gã cha dượng vô lương tâm rắp tâm hãm hiếp con riêng của vợ. Thoát khỏi lần bị dượng hãm hiếp, chị lại rơi vào tay lũ thanh niên bay đêm, thoát tay lũ thanh niên rác rưởi lại rơi vào tay lão bảo vệ giả mạo. Mai đã mất đời con gái sau một đêm ê chề kinh hãi. Sau đó mẹ giao Mai vào tay một tú bà, Mai trở thành gái điếm, cuộc đời trượt dốc từ lúc đó.
Tôi đọc bài viết của Mai rất nhiều, và băn khoăn hỏi khi gặp cô trong Trại giam Thanh Xuân: “Chị viết thẳng thắn thế này chắc mẹ sẽ buồn lắm”. Mai nói: “Tôi biết bà sẽ giận và buồn. Nhưng có những sự thật không thể che giấu mãi. Khi viết xong bài này trong hơn một tháng vật vã, tôi cảm thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm và thanh thản. Tôi nghĩ, mẹ sẽ buồn, sẽ giận, nhưng rồi một ngày nào đó bà sẽ thấy thương đứa con tội nghiệp của bà nhiều hơn”. Nước mắt len lén rơi trong khóe mắt Mai. Một nỗi gì đó, cứ nghèn nghẹn.
“Sáu tháng tuổi, mẹ tôi ngoại tình, bỏ lại tôi - đứa con thơ khát sữa khóc ngằn ngặt đêm ngày cho cha, rồi đi biền biệt. Cuộc hôn nhân sau đó chỉ tiếp tục kéo dài thêm hai năm trong “chiến tranh lạnh”rồi đổ vỡ! Cha con tôi sống trong căn hộ chật chội, tồi tàn và cũ kỹ trên tầng ba của một khu tập thể xây dựng đã lâu năm, đang xuống cấp nghiêm trọng! Tôi không thể quên - có những mùa mưa, bao nhiêu xô chậu; nồi niêu; xoong chảo trong nhà được cha tôi bày ra la liệt như một “bãi chiến trường” để hứng dột - còn tôi thì lại ngây ngô cười khanh khách đầy thích thú - bởi cứ ngỡ đó là trò “chơi đồ hàng” mà cha sắp chơi cùng tôi!... Cha tôi kiếm sống bằng nghề bán vé số dạo trên khắp các đường phố ngõ hẻm. Lẫm chẫm biết đi, tôi thường hay ốm vặt - gầy gò và còi cọc, lại quấn với cha chẳng chịu rời một bước! Là đứa trẻ “khó nuôi”, nên mỗi khi tôi “ươn người”, cha cứ luôn phải bế đi dong dong khắp các hành lang của khu nhà tập thể.
Dù mưa, dù nắng - “cái giẻ vắt vai” luôn theo ông đi xuôi - ngược khắp mọi nẻo đời! Trên phố xá tấp nập người qua lại; hay những khu chợ ồn ào, náo nhiệt. Người dân đã quen thuộc với hình ảnh một người đàn ông bán vé số dạo - cùng đứa bé ốm o, quặt quẹo, nhem nhuốc ngủ li bì trên vai... Tôi bước vào những năm đầu học cấp một. Sau giờ cắp sách đến trường, tuổi thơ tôi vẫn là những ngày tháng nhếch nhác, rách rưới trên đường phố khi lẽo đẽo theo cha tiếp tục cái nghiệp của người bán vé số rong. Bởi thế mà tôi không có bạn, rơi vào tột cùng trong thế giới cô đơn của một đứa trẻ nghèo! Nhưng bù lại tôi học rất giỏi - dù còn nhỏ - tôi cũng đã thầm ước mơ rằng một ngày nào đó, mình sẽ trở thành một nữ nhà văn (hoặc nhà báo)... Cuộc sống vốn là một con đường dài nhưng lại nhiều khúc rẽ! Cha tôi cuối cùng cũng đi thêm bước nữa, năm ấy tôi bước sang tuổi 14.
Dì ghẻ tôi lại là một người đàn bà lỡ làng trước khi đến với ông... Dĩ nhiên cứ như là: ở trước mặt bà - tôi có nói gì, có làm thế nào cũng khiến bà thấy rất chướng tai, gai mắt. Tôi líu díu và lẳng lặng bước theo sau chân mẹ - nước mắt lưng tròng, cũng chẳng biết mình nên làm thế nào nữa! Bấy giờ, gần nhà mẹ tôi đang hình thành một khu chợ tự họp. Mẹ cũng mở một sạp rau quả và đồ khô giữa những chiếc xe thồ; những thúng - mẹt của dân buôn bán chở đến từ vùng ngoại thành. Tôi vẫn gầy gò và còi cọc nên mặc vừa quần áo cũ được thải ra từ thằng em 9 tuổi của mình, do vậy mà chẳng mấy khi mẹ phải sắm sửa đồ mới cho tôi! Cha dượng tôi vốn là một gã đàn ông nát rượu; thường say bí tỉ từ sáng cho tới tối - cái màn “thượng cẳng chân - hạ cẳng tay” với mẹ thường diễn ra như cơm bữa! Thế nên, bao nhiêu bực tức - mẹ trút cả vào tôi bằng những trận đòn thừa sống, thiếu chết cùng những lời nhiếc móc, chì chiết... Tôi cứ sống với nỗi uất ức câm lặng tích tụ lại lâu ngày - rồi trở thành một con bé lầm lì, chỉ biết khóc một mình.
Tôi lao vào học hành để quên đi tất cả mọi thứ! Mười sáu tuổi, tôi bắt đầu biết ngượng ngùng, xấu hổ trước vẻ nhem nhuốc, lếch thếch của mình! Bắt đầu biết cảm nhận nỗi sợ hãi tột cùng mỗi khi gã cha dượng uống rượu - hắn lại tròng trọc nhìn xoáy vào cơ thể tôi bằng ánh mắt đỏ vằn chằng chịt những tia máu! Một ngày đầu năm, mẹ tôi nói rằng bà sẽ theo đoàn đi lễ chùa Hương trong 3 ngày, mọi công việc của cửa hàng - mẹ giao cho tôi thay bà quán xuyến. Đêm ấy, cha dượng và thằng em trai tôi ngủ trên căn gác xép, một mình tôi nằm ở nhà dưới trong cái lều quán dựng bằng cót ép. Nửa khuya, tôi đang ngủ say - bỗng giật bắn mình nhận thấy có một bàn tay thô bạo đang sục sạo trên cơ thể tôi”.
Đời trượt dốc không phanh
Những vết xước đầu đời khiến tâm hồn cô bé Mai ngày đó sợ hãi. Mai chạy trốn khỏi ông bố dượng, nhưng không chạy trốn khỏi những kẻ xấu. Mai bị một gã đàn ông giả danh là bảo vệ hãm hiếp, bắt đầu cho những vết trượt dài trong cuộc đời tủi nhục của cô.
Mai bỏ học, tìm đến cái chết nhưng không thành. Tệ bạc hơn, khi chính bà mẹ cô dắt Mai đến con đường làm gái điếm: “Tôi đã nhắm mắt đưa chân vào cuộc kiếm tiền ô nhục như thế đấy! Tặc lưỡi chấp nhận! Tôi bất cần bởi cho rằng đời mình còn gì để mà mất nữa đâu! Càng dấn thân vào kiếp mua vui cho người thiên hạ, tôi càng trở nên ngang tàng, hoang dại, nuôi dưỡng tràn đầy lòng thù hận trước cuộc đời này! Tôi nhanh chóng hòa nhập vào thế giới của những cave với thú vui tiêu tiền vung vãi, những cuộc chơi thâu đêm cùng bài bạc và rượu mạnh. Ban đầu tôi còn về nhà, dần dần chỉ dảo qua, và sau cùng thì gần như biệt tăm, biệt tích. Chán đời, tôi muốn tìm quên bằng cách lao như thiêu thân vào từng cuộc đàn đúm thác loạn của đám cave.
Cuối cùng tôi theo bọn họ làm quen với ma túy, rồi mắc bẫy giữa vòng vây xiết chặt của nó. Tôi đâu ngờ phút sa chân mù quáng và dại dột ấy, tôi đã tự đẩy cuộc sống tương lai của mình trượt dài xuống vực sâu tăm tối nhất... Hai mươi tuổi, tôi bước chân vào trại cai nghiện dưới cái hình thể tàn tạ, xiêu vẹo chỉ còn da bọc xương! Tôi mơ màng nghĩ về quãng thời gian sắp tới; ấp ủ mọi dự định nối tiếp nhau với khát khao mãnh liệt được “làm lại từ đầu”... Sau hai tháng tập trung cai nghiện ở đó, khi sức khỏe của tôi đang hồi phục thì bỗng choáng váng, ngỡ ngàng bởi cái tin sét đánh: Tôi đã nhiễm căn bệnh HIV trong một đợt xét nghiệm máu toàn trại! Thế là hết thật rồi! Chẳng còn gì là cuộc sống tương lai nữa cả! Ai? Điều gì đó đã xô tôi tới cái kết cục ngày hôm nay? Lòng thù hận bấy lâu đã lắng xuống, giờ lại được dịp len lỏi vào từng mạch máu trong quả tim của tôi! Tôi tê tái trong lòng, đêm về trằn trọc không sao ngủ được vì cái âm thanh oan nghiệt kia cứ vang vọng luẩn quẩn khắp bốn phía xung quanh! Mẹ vẫn vậy - Luôn cay nghiệt với tôi dù không còn đánh đòn tôi như lúc trước!”.
Và giấc mơ đi về phía mặt trời
Có một khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi trong cuộc đời Mai, khi cô tìm thấy tình yêu của mình và sinh con. Nhưng rồi nó cũng chợt tắt, như đốm lửa heo hút giữa mùa đông lạnh giá:
“... Đi cai lần thứ ba, tôi quen biết rồi yêu một thanh niên cùng cảnh ngộ, anh ấy cũng từng mắc nghiện và đang mắc căn bệnh HIV trong mình như tôi. Nhưng khi biết rõ về quá khứ và gia cảnh không mấy tốt đẹp của tôi, gia đình tỏ ý ngăn cấm, kiên quyết không chấp nhận cuộc hôn nhân này.

...Đột ngột một ngày, tôi hụt hẫng chứng kiến anh ấy bị cưỡng chế bắt vào trại cai nghiện thêm một lần nữa! Bụng tôi đã nặng nề, lại phải sống ở ngoài một thân một mình nếm trải đầy cơ cực. Nghĩ thương cho đứa bé trong bụng! Tôi tìm về van nài để mẹ cho tôi trở về nhà. Nói hết nước hết cái thì bà cũng chịu đồng ý, song với một điều kiện: Sau khi sinh nở xong, tôi phải lập tức bỏ lại đứa trẻ ở bệnh viện chứ không được mang về nuôi nó. Mang thai ở tháng thứ 5, làm xét nghiệm máu thì được bệnh viện kết luận: tôi đã chuyển sang giai đoạn AIDS - khả năng lây nhiễm cho đứa trẻ sẽ rất cao! Và thế là - tôi - một người mẹ trẻ cứ mong chờ sự ra đời của con mình bằng trạng thái tâm lý hồi hộp, căng thẳng và đầy nỗi hoang mang! Một tháng bốn ngày sau sinh, tôi bỗng sốt cao, toàn thân phát đầy các ban đỏ, nằm lịm đi bên cạnh đứa con mình. Tình trạng của tôi ngày một xấu đi: Li bì, mê man lại tiêu chảy kéo dài phải chuyển viện cấp cứu. Tại đây, các bác sỹ cho hay tôi phải cách ly hoàn toàn khỏi đứa nhỏ”.
Mai đối diện với cái chết, khi sức lực của cô gần như suy kiệt. Nhưng cái chết, sau một cuộc đời tủi nhục đối với cô không còn quan trọng nữa:
“Tôi không chút lo sợ! Ở trung tâm này, ngày nào mà chẳng diễn ra cái cảnh một - hai xác chết được khiêng xuống “Nhà đại thể”! Tôi đón nhận điều đó với một tâm trạng hết sức bình tĩnh: Trót dính phải căn bệnh này, ai cũng sẽ đến lúc phải ra đi như thế thôi!”. Mai bị bắt vì tội tàng trữ trái phép chất ma túy. Sau nhiều lần hút chích, Mai thấm thía:
“Tôi kết thúc câu chuyện khá dài dòng về cuộc đời của mình vào một ngày trời cao, mây xanh và nắng vàng rực rỡ! Lần đầu tiên trong hơn 30 năm qua, tôi mới đặt bút ghi lại cho mình một tự truyện, để rồi cho tới mai sau, tôi không mong rằng sẽ một lần nào đọc lại câu chuyện này. Điều đó với riêng tôi có nghĩa là: mọi quá khứ đáng tiếc đã đến lúc phải kết thúc mãi mãi. Trang đời mới đầu tiên”...
Đọc những điều Mai viết, và khi trò chuyện với cô trong những ngày đang chống chọi với căn bệnh AIDS, tôi hiểu, Mai đã tìm thấy ánh sáng của mặt trời trong chính bóng tối của cuộc đời mình. Và cô đang bước về phía đó, từng ngày... (còn nữa)”
Chúng ta là nững người đang đi và đã phần nào cảm nghiệm, nghĩ lại, chúng ta thật là yếu đuối và dễ ngã quỵ quá. Một chút khó khăn trong công việc, cám dỗ của tình yêu, hay chút thiếu thốn của tiền bạc…làm chúng ta lo lắng.
Chúng ta đã có nhiều hơn đó rất nhiều rồi.

SINH NHẬT 1 TUỔI

Kỉ Niệm Một Năm Hồng Ân...
     
    Vậy là một năm đã trôi qua. Những khoảng thời gian trôi qua thật nhanh. Một năm để lại nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm đầu của bước đường theo hành trình ơn gọi: 14.10.2010- 14.10.2011.
    Được chiêu sinh về TGM, chúng tôi, gồm 6 anh em đã có một bước tiến mới và mạnh trong vấn đề ơn gọi. Về toà, một cách gọi nghe rất ‘‘oai’’.  Và tôi nghĩ rằng, cũng rất nhiều người nhìn vàp chúng tôi và nói rằng : sao chúng may thế.
    Một năm trôi qua, nhìn lại mới thấy thật ý nghĩa. Nhưng trước tiên, cho tôi kể về ngày đầu chúng tôi đặt chân tại TGM với tư cách là người nhà:
   Tin nhận được khi chúng tôi đi tĩnh tâm tháng 10.2010, nhắm vào ngày 12. Sau giừo cơm, cha văn phòng họp 6 anh em chungs tôi và thông báo, TGM quyết định gọi chúng tôi. Và không phải chờ lâu, một ngày sau đó chúng tôi phải chuyển tới luôn rồi.
    Và việc gì đến rồi cũng đến, ngày 14 đã tới, đúng như hẹn, chúng tôi có mắt tại TGM từ 8h-8h45 để chuẩn bị cho cuộc gặp mặt, lời chào ban đầu tới ĐC. Nhưng đó là thời gian của 4 anh em (vùng dưới). Còn hai anh em ở vùng trên, có thể do đường xa nên đến hơi trễ, khoảng 9h10 mới có mặt. Cuộc gặp lần đầu diễn ra, chúng tôi cùng các cha mẹ phụ huynh chúng tôi nữa, có lời chào ra mắt ĐC và các cha tại TGM. Những niềm vui xen lẫn nỗi lo hoà quyện, những tiếng vui cười của ĐC cha và cha mẹ cùng những nhịp đập run run của con tim mỗi chúng tôi, tại nên những cảm xúc bên trong khác nhau tại căn phòng số 09. Và trong những câu nói pha trò hài hước cùng những lời giáo huấn của ĐC, tôi có nhớ nhất là câu truyện của ĐC. Ngài bắt đầu kể : Khi cha đi tu, mọi người đều khuyến khích cha đi tu cho đỡ khổ, chứ ở nhà với đồng ruộng  thì vất vả lắm. Nhừng mọi người cứ nghĩ vậy, chứ đi tu đâu phải để tránh cái khổ của trần gian, cơ cực của việc đồng nág và bon chen kiếm tiền. Đi tu, mục đích của chúng ta là để dâng hiến, phục vụ mọi người...và nhất là đi tu là sống khắc khổ.
   Khoảng 2 tuần sau, chúng tôi có « sư phụ ». Gọi như thế vì thầy được cha văn phòng giao nhiệm vụ quản lí chúng tôi trong những thời gian này. Và sau đó khoảng 2 tháng, chúng tôi được may mắn đón hai cô « tây » từ pháp về làm giáo viên dạy tiếng, đó là cô Mary và Sixtine. 7 tháng, chúng tôi được tiếp xúc nói chuyện, học tạp nen chúng tôi, về vấn đè tiếng anh chũng có chút tiến bộ, dù là không nhiều- việc học mà.
    Đó là thời gian đầu tiên của chúng tôi. Trải qua thời gian dài, chúng tôi sống chung một phòng, cùng làm một việc và cùng ăn một mâm nơi nhà ăn. Những cuộc pha trò, những lần tập trung trêu một ai trong phòng, cũng tạo nên nhuẽng cảm giác thú vị, mặu dù người bị trên không có vui  vẻ gì cho lắm.
    Suy nghĩ về vấn đề này, tôi lại nhớ đến câu nói trong sách Huấn Ca : 
                                                                              Có khi lâm nạnlại thành công
                                                                              Gặp may mà hoá thiệt thòi. 
   Tất cả chúng tôi đã không gặp may trong việc thi cứ vào Đh như những anh em khác, cũng không như các anh em khác được gọi đi giúp tại các giáo xứ. Nhưng cuối cũng, chúng tôi cũng được chút gì đó thành công. Không hoàn toàn thoả mãn, chúng tôi sẽ luôn cố gắng để không “gặp may mà hoá thiệt thòi”
    Nhưng ngày kỉ niệm một năm của chúng tôi, có sự thay đổi hơn. Chúng tôi cũng dần có công việc cụ thể, những tài năng cũng đần được thể hiện : Quyền thì được dùng trong việc sửa điện nước, Căn thì đài điện, Quang, Vang, Thành thì trong công việc dọn phòng, còn tôi thì được giao cho công việc giữ chuông. Sư Phụ chúng toi cũng không còn ở TGM nữa. Và một điểm nữa, là tôi không còn sống chung với anh em nữa, tôi được chuyển xang một phòng khác, nơi cách xa phòng số 3 yêu thương và tràn đầy niềm vui.  
    Lạy Chúa Giêsu, chúng con cảm tạ Chúa đã mời gọi chúng con dấn thân bước đi theo Chúa trên con đường tu trì. Hôm nay là ngày kỉ niệm một năm bước ngoặt của chúng con, xin cho chúng con biết nghĩ về quá khứ cảu nhiều năm trước, quá khứ caue một năm, không phải để tự hào nhưng để nhìn lại những hồng ân đặc biệt Chúa tặng ban cho chúng con, để luôn không ngừng tiến tới trong việc tu trì để cảm tạ ơn Chúa. Xin Chúa chúc lành cho tất cả chúng con.

Đang tải dữ liệu, chờ chút nha bạn!!!...