WELCOME
      TO
    PHATDIEMHOUSE
NICE TO MEET YOU.
                              
Our group have 6 people. We live, work and study at Phat Diem Bishop's house
Welcome everybody - who was, is and will visit our blog.
Thank you so much.

Thứ Hai, 10 tháng 10, 2011

Cảm nghiệm đường theo Chúa



"Thoạt tiên, tôi ngồi trước, Chúa đằng sau.

Biết Ngài ở đó, dù chẳng thấy Ngài đâu.

Rồi những khi gặp đoạn đường lên dốc,

Tôi mới thấy đôi chân Chúa nhiệm mầu.



Một ngày kia, Chúa đổi chỗ cho tôi

Là mọi sự bỗng đảo ngược hết rồi.

Xưa tôi lái, chiếc xe đi chính xác

Cứ từ từ lăn, ôi chán quá đi thôi.

Nhưng Chúa lái xe, sao loạn vô cùng!

Tôi không biết mình có chịu nổi hay không,

Vội kêu lên: "Kìa, Chúa điên rồi hả?"

Chúa chỉ cười bảo: "Đạp nữa đi con!"



Thế là tôi chợt hiểu, lặng yên và đạp,

Vững lòng tôi tín thác người Bạn cùng đi.

Đời con người còn nhiều lúc lắm khi

Vì hoảng sợ nên sẵn sàng bỏ cuộc.

Nhưng lúc đó Chúa quay lại nhìn tôi,

Nắm lấy tay tôi, Chúa mỉm cười,

Và Ngài nói: "Đạp tiếp đi, con ơi!"

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2011

Nhận Xét: Vấn Đề Tích Cực Hay Tiêu Cực




  Trời, ông này mà xứng đáng giữ chức vụ  đó sao? Đường lối của ông này thật là kém quá đi mất? Hôm nay ông Linh Mục giảng lễ chẳng hay chút nào, lúc nào cũng chỉ đến ý thức mới chả yêu thương, ông có vào trường hợp của mình đâu mà biết, ông chỉ biết giảng lễ và cầu nguyện thôi. Những câu nói đó tôi thường nghe trên môi miệng của những người dân đi lễ tụ tập sau khi tham dự thánh lễ, hay những người mà tôi tiếp xúc, gặp gỡ nơi đông người, nơi mõi cộng đoàn dân Chúa. Tôi tụ hỏi lòng mình, những lời nhận xét, bỏ ra thảo luận đó có lợi hay chăng? Và nó thoả mãn cho cái gì, cho lợi ích của ai?
    Nhìn về bản thân tôi, thực sự vấn đè này không xa lạ gì, bởi vì chính bản thân tôi cúng không kém như những gì mà người khác vẫn nói, vẫn nhận xét. Và mỗi lầm làm như thế, nó chỉ phạuc vụ cho tính ích kỉ của tôi mà thôi. Suy nghĩ một cách cụ thể hơn, thường những lưòi nhận xét khó nghe đó chỉ do chúng ta có đầu óc kì thị,thiếu lòng yêu thương. Đôi khi nói xấu người khác cũng do không còn chuyện gì để nói chăng?
     Khi chúng ta xét đoán một ai đó, chúng ta khi đó không còn nghĩ tcho họ nữa, nhưng chỉ nghĩ là cần phải cải biến và làm tăg nó lên như thế nào để vấn đề mình kể nghe thú vị và được mọi người đón nhận nhiệt tình. Một cuộc bầu cử trong xã chọn vị trưởng thôn, trong Giáo Xứ chọn Tránh Chương, trong hộị dòng chon Người Đứng đầu, vấn đè mà mõi chúng ta thường hay cho là thiết yếu và nên được ưu tiên hơn là người đó sống hoà hợp với  mọi người, biết vui vẻ và làm việc nhiệt tình. Không sai, chính tôi cũng cho là thế, và còn ủng hộ nhiệt tình nữa. Nhưng xét cho kĩ, những vấn đề đó không phải là chỉ tiêu thiết yếu và quan trọng nhất cho việc tuyển chọn một người đứng đầu. Quan tâm tới mọi người, rất tốt, và chúng ta cũng không cần quan tâm lắm tói việc khi họ trở nên trưởng, thì còn quan tâm hay không. Yêu thương, quá tốt, đó là vấn đề mà Chúa Giêsu vẫn hằng kêu gọi chúng ta, cúng như đó là lưòi dạy bảo của Thánh Gioan luôn miệng nói với mọi người. Và cũng không cần đề cập tới tính cách biến đổi như thế nào sau khi được bổ phong. Nhưng theo tôi, vấn đề quan trọng nhất và hơn cả đó chính là sự khôn ngoan, khôn ngoan trong đường lối lãnh đạo và khôn ngoan trong việc quy tụ mọi người. Một xóm hay một cộng đoàn Giáo xứ, một cộng đoàn nhà dòng….chắc chắn là phải có các thành viên, và việc quy tụ là rất cần thiết. Khi quy tụ, những ai muốn gia nhập, chắc chắn họ sẽ phải xem xét tới đời sống trong cộng đoàn nhưu thế nào, và khi đó yêu thương và quan tâm tới nhau được biểu lộ, và nó được biêu lộ trong việc quy tụ va thi hành của người làm trưởng cộng đoàn.
     Chính sách của ông này, bà kia không thât khó khăn qua đi? Làm như thế chắc chắn sẽ thất bại rồi? Một nhận xét tiêu cực. Trước khi nhận xét một cách quả quyết, chúng ta hãy xem xét vấn đề cho cụ thể. Và thậm chí rằng vấn đề đó thực sự không phù hợp, thì thay cho việc nói xấu và nhận xét cay nghiệt, chúng ta hãy dành thời gian đó để đọc cho họ một Kinh Kính Mừng và cầu nguyện xin ơn trên, như thế sẽ tốt hơn rất nhiều cho cả hai bên. Dù có sai lỗi đến đâu hay tói mức nào thì họ cũng kuôn cần phải được chúng ta thể hiện lòng yêu thương và bao dung.
     Cái khó cho chúng ta và chúng ta dễ mắc phải là khi nhận xét một ai đó, chúng ta chỉ tập chung nghĩ tới vấn đè xấu của họ, và mắt bị mờ đi bởi những tính xấu đó. Và khi đó, thật đau khổ cho họ. Dù chỉ là nhỏ nhoi, chúng ta hãy tập chung nhìn đến một điểm tốt nơi họ. Một kẻ xấu xa nhất chúng ta cũng sẽ tìm thấy một điểm tốt để cho chúng ta yêu thương và được đối xử nhẹ nhàng hơn. Với ánh mắt nhìn thấy đám cây đổ trong một khu rừng và chúng ta đã vội nhận xét và nghĩ rằng khu rừng đó đã đến lúc cần phải phá huỷ để thay thế cho một khu rừng mới, thì chúng ta thực sự đã quá vội vàng. Với con người, một đường lối sai trái theo quan điểm của một số người, một tính cách của người nào đó không phù hợp để hoạt động trong cộng đoàn nữa, hay một cá thể cần phải đượcbài trừ vì cách làm việc của họ. Và tất cr chúng ta bài trừ họ, không cần nhìn đến vấn đề khác, nhữngnguyên nhân thầm kín, thì thức sự chính chúng ta là những người đang nhận xét cần phải được bài trừ trước hết.
     Nhận xét là tốt, nhưng nhâxét trở nân cay nghiệt khi chúng ta không có tình thương và đồng cảm trong đó. “Tội của chi ta rất nhiều, nhưng đã được tha, vì chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít”. Đó chính là lời Chúa Giêsu đã nói với người phụ nứ tội lỗi.
     Ước chi mối chúng ta, tôi, bạn và tất cả mọi người, luôn biết yêu thương, đối xử công bằng và khoan dung với tất cả mọi người. Cố gắng đừng xét đoán ai để được yêu thương, nhưng nếu phả xét đoán, thì hãy lấy tình thương mà nhận xét. Hãy nghĩ đến cái xa hơn chứ đứng lo lắng quá tới việc trước mắt, phải lựa chon ai vào vị trí nào, đừng lấy tình riêng và ý nghĩ riêng là tôi thích và hợp ý tôi là tôi lựa chon, nhưng hãy nghĩ đến việc phát triển cộng đoàn nhiều hơn. Hãy nghĩ đến người khác, chúng ta sẽ được gười khác quan tâm thôi, nhưng không cần chờ đợi điều đó đến.

CẢM NHẬN YÊU THƯƠNG


Hôm nay, tôi bị một người nói to tiếng. Tôi không nói gì cả. Tôi nghĩ xem nguyên nhân do đâu mà người ấy lại to tiếng với tôi. À, hiểu rồi, tại tôi mở nhạc to quá.
     Nhưng mới chỉ bắt đầu bản nhạc thôi mà, phải cho tôi thời gian để tôi chỉnh âm lượng chứ. Tôi suy nghĩ thếm, nhưng tôi cũng hiêu cho tâm trạng của người ấy, chắc người ấy cũng chỉ nghĩ cho tôi thôi, tránh gây tiếng ồn mà!
    Tôi lại suy nghĩ nhiều hơn về vấn đề này. Một cách khác đi, lời nhắc nhửo dó có phải hoàn toàn cho tôi hay cũng một chút nhỏ nào nữa dành cho lợi ích của họ không? Tôi chỉ nghĩ thế, và muốn nói với người ấy rằng: bạn ơi, mình cũng đang định cho nhỏ volum mà, sao bạn nhắc nhở mình nhanh thế. Bạn nhắ nhở, mình cảm ơn bạn, nhưng m cũng bz lắm
    Căm giác khi bị một người nào to tiếng, nhất là người thân cận thì trời ơi, bz ghe lắm. Tôi đã cảm nhận được điều đó, vì thế từ nay, tôi quyết tâm sẽ không hành xử to tiếng với ai nữa, dù đó là việc khó khăn. Trước khi nhắc nhở một điều gì, tôi cần phải tự hỏi lòng mình xem mục đích nhắc nhở là gì, cho lợi ích của tôi, ích kỉ của tôi hay vì muốn tốt cho bạn. Và dù có tế nào đo nữa, thì bạn vẫn cần đến một sự đối xử thân tình.
     Hãy hiểu bạn bè, hãy đặt tâm trạng và suy nghĩ của chúng ta, đặt địa vị chúng ta vào chỗ bạn đẻ hiểu bạn hơn. Hãy lấy tình yêu thương đối trả lại hận thù. Có như thế, tôi, bạn và mọi ngưới sẽ luôn là anh em của nhau. Ước  mong tất cả là một gia đình yêu thương.


Đang tải dữ liệu, chờ chút nha bạn!!!...